Hồ Tuyết Nham (1823-1885) xuất thân là một gia đình nghèo khó ở tỉnh An Huy. Gia cảnh nghèo khó nên từ nhỏ Hồ Tuyết Nhâm đã bắt đầu giúp người khác nuôi gia công để kiếm tiền. Sau đó ông ấy có cơ hội gặp được một người thương tốt bụng giới thiệu làm hiệu ngân sách ở Hàng Châu.
First step in life
Năm 19 tuổi Hồ Tuyết Nhâm bắt đầu chuyển từ quê hương An Huy đến Hàng Châu làm việc cho một hiệu ngân hàng (ngân hàng). Ban đầu chỉ là công việc chân tay, chạy vặt cho ông chủ, công việc cụ thể là đổ bồn tiểu.
Hồ Tuyết Nhâm tự nhiên nhận được rằng bản thân cần có một nghề ổn định để nuôi sống bản thân, vậy nên ngoài thời gian làm việc, ông bắt đầu học chữ và cách sử dụng bảng tính. Với ý chí quyết tâm, chỉ sau một thời gian ngắn Hồ Tuyết Nhâm đã được đề bạt lên làm nhân viên chính thức của hiệu ngân sách.
Kỹ năng và định dạng của Hồ Tuyết Nhâm đã làm cho chủ ngân hàng rất quý mến. Ông chủ cửa hiệu ngày càng lớn, không có người thừa kế nên ông nuôi Hồ Tuyết Nhâm như con đẻ của mình. Khi ông chủ qua đời, ông đã giao toàn bộ ngân sách cho người quản lý Hồ Tuyết Nhâm.
Bắt đầu con đường kinh doanh của chính mình
Trong khoảng thời gian quản lý ngân sách ở Hàng Châu, Hồ Tuyết Nhâm có duyên quen biết với Vương Hữu Linh – một nhà nghèo học. Mặc dù Vương Hữu Linh có tài năng và tham vọng nhưng vì gia đình nghèo khó, không dư dả để đến Bắc Kinh tham gia khoa cử. Sau khi biết chuyện, Hồ Tuyết Nhâm đã cho Vương Hữu Linh mượn 500 lượng bạc để đến Bắc Kinh. Cuối cùng, ông trời có mắt, Vương Hữu Linh đã trở thành tỉnh trưởng Giang.
Sau đó cùng với sự giúp đỡ của Vương Hữu Linh, công việc kinh doanh của Hồ Tuyết Nhâm ngày càng lớn mạnh. Ngân hàng cạnh tranh, ông còn mở thêm nhiều cửa hàng khác. Bằng cách này, danh sách của Hồ Tuyết Nhâm ngày càng vang xa, công việc kinh doanh cũng không ngừng mở rộng.
Năm 1861, Vương Hữu Linh qua đời. Hồ Tuyết Nham không còn chỗ dựa, lúc này rối ren, ông thông qua các mối quan hệ làm việc với tân tỉnh trưởng Giang Tả Tông Đường, dần dần làm chủ tiền bạc và quân lương của tỉnh chuyển Giang, thu được lợi nhuận cao.
Ai cũng có mưa ngày không mang dù
Hồ Tuyết Nhâm từng kể: “Khi ta còn bé, có một ngày nào đó đang đi trên đường gặp nạn, người đi cùng đường là mưa xối quần áo ướt nhẹp. Cũng có thể là hôm ấy mà tôi mang dù nên tôi cho người kia đi nhờ.
Những lần sau đó, khi đi mưa, nếu ai không mang theo dù sao thì chúng ta đều đi cùng nhau. Dần dà, có nhiều người trên đường biết đến ta nhiều hơn. Vì thế, khi nào ta quên không mang dù trời mưa thì cũng không sao, bởi vì có rất nhiều người mà ta từng giúp ta cùng đi. Mình cho người khác đi nhờ thì người khác mới tự nguyện cho mình đi nhờ.
Trường thương mại, ông cũng sử dụng đạo lý này để kinh doanh. Nghĩa cử cao đẹp của Hồ Tuyết Nham đều được mọi người phục. Công việc làm ăn của ông cũng trở nên vô cùng thuận lợi, bất luận là kinh doanh trong lĩnh vực nào, thì cũng có người giúp đỡ, ngày càng có nhiều khách hàng ủng hộ.
Vàng bạc châu báu, đồ cổ tranh chữ đều không phải là kho báu thực sự, nhân cách mới là kho báu lớn nhất của đời người. Thành công của một người không chỉ dựa vào mỗi nỗ lực của bản thân. Đó cũng là bí quyết thành công của Hồ Tuyết Nhâm.
Mất hết tất cả chỉ trong 3 ngày
Năm 1882, Hồ Tuyết Nham đến Thượng Hải và sử dụng 20 triệu bạc để thành lập nhà máy sản xuất tơ lụa, nhằm mục đích độc quyền tơ lụa trong nội địa. Tuy nhiên, sự cố ngoài dự liệu ông phải bắt đầu cắt lỗ với mức giá thấp hơn, và cuối cùng đã lỗ 10 triệu bạc.
Do lỗ lớn số tiền, doanh thu hệ thống ngân hàng tạm ngừng hoạt động. Thêm vào đó, Lý Hồng Chương – kẻ thù của Vương Hữu Linh đã tung đòn khiến Hồ Tuyết Nham không kịp trở tay.
Ông ta đã truyền tin tức Hồ Tuyết Nham sắp phá sản bên ngoài. Sau khi tin tức lan truyền, các chức năng khắp nơi rút tiền gửi, chỉ mất ba ngày, Hồ Tuyết Nham phá sản, sự nghiệp huy hoàng sụp đổ chỉ trong mắt.
Năm 1885, Hồ Tuyết Nhâm chết trong nhà nghèo khó và hận thù ở tuổi 62. Trước khi mất, ông để lại ba câu cuối cùng cho con cháu: “không nên quá tham lam”, “không nên kinh doanh” và cuối cùng là “con cháu họ Hồ không lấy chồng họ Lý”.
This is a warning of Hồ Tuyết Nham cho đứa con đời sau không đi vào vết xe đổ của mình.
(Tổng hợp)